Mối hận tình nhiều khi khiến người ta làm những chuyện rồ dại, tưởng sẽ khiến 'đối phương' phải ân hận nhưng rốt cục chỉ làm tan nát trái tim mình.
Không được làm vợ thì làm... mẹ kế
Khi Lan bị Tùng bỏ, cái làm cô đau nhất không phải vì chuyện Tùng trăng
hoa, đa tình, thay người yêu như thay áo (dù anh đúng là người như thế)
mà vì anh nghĩ rằng, Lan, cũng như những cô gái đẹp ngực to mông nở
khác xuất thân từ tỉnh lẻ vẫn tìm cách chiếm trái tim anh, chẳng qua
cũng vì ham cái bả trai giàu mà thôi.
Tùng tự cho mình là người sòng phẳng, chơi đẹp, cái chuyện gái ham giàu
tìm đến với đại gia, thiếu gia chẳng qua cũng là có đi có lại, mỗi bên
đều muốn thỏa mãn nhu cầu của mình thì cũng phải chịu bỏ ra một cái gì
đấy. Vì vậy, với Lan, trong thời gian hẹn hò yêu đương, anh cũng chiều
chuộng cô, đưa đi ăn chơi ở những chốn sang trọng, tặng những món quà
đắt tiền, thỉnh thoảng hỗ trợ tiền bạc. Vì thế khi phải lòng cô gái
khác, Tùng không thấy mình có gì phải áy náy hay cắn rứt lương tâm khi
chia tay Lan.
Nhưng Lan thì khác, cô yêu Tùng si mê thật sự. Chuyện nhận quà hay sự
chăm sóc của anh, cô chẳng nghĩ ngợi gì vì cho rằng, yêu thì quà cáp cho
nhau là bình thường; những món quà đó tuy đắt tiền nhưng cũng là phù
hợp với khả năng kinh tế của anh, cũng như sinh viên tặng người yêu con
gấu bông thôi.
Cũng biết tính Tùng cả thèm chóng chán, tình sử của anh đã chất đống
những trái tim tan nát của gái xinh rồi, nhưng Lan vẫn không cưỡng lại
được, tự nhủ sẽ cố hết sức để giữ chân anh càng lâu càng tốt. Và chuyện
anh vừa bỏ cô vừa không giấu giếm việc coi cô chỉ như gái qua đường, cặp
với trai để moi tiền khiến cô thù hận đến tận xương tủy.
Lan ngày đêm nung nấu nghĩ cách trả thù, nhưng không tìm ra cách nào
thật cay độc. Điều duy nhất cô có thể nghĩ ra là nói với các cô gái Tùng
đang theo đuổi rằng anh ta là kẻ thế nào, nhưng rồi lại thôi vì biết
chẳng ích gì. Chính cô cũng nhận được bao nhiêu lời cảnh báo lẫn cảnh
cáo của đám bồ cũ anh ta nhưng vẫn đâm đầu vào đấy thôi.
"Ý tưởng lớn" đến một cách tình cờ khi Lan dự một bữa tiệc và được giới
thiệu với ông Bách. Với ông, Lan là người lần đầu biết mặt biết tên
nhưng với Lan, ông chẳng xa lạ gì: đó là bố Tùng, chủ của toàn bộ cơ
ngơi đồ sộ mà công ty mà Tùng đang điều hành chỉ là một phần nhỏ. Bất
chợt gặp ánh mắt ông Bách nhìn mình một cách thích thú, Lan chợt nghĩ,
nếu mình trở thành người tình, nhất là nếu thành vợ của ông, đó hẳn là
một cái tát cho kẻ phụ tình khinh bạc kia.
Thế là một cách khéo léo, cô chiếm cảm tình với bố của người tình cũ,
nhanh chóng thân thiết với ông, thành người tình bé bỏng rồi nhận lời
cầu hôn của ông sau đó chưa đầy một năm. Khi Tùng đã hoàn toàn chẳng nhớ
gì đến Lan nữa thì cô đường hoàng xuất hiện trong lễ sinh nhật bố anh,
được giới thiệu chính thức với mọi người. Trước đó, anh đã được bố thông
báo về người đàn bà của mình, cho biết cả tên, nhưng chẳng bao giờ ngờ
đó chính là Lan, người từng quấy rầy anh, chửi rủa, níu kéo anh không ít
sau khi chia tay.
Khi hai người có dịp nói chuyện với nhau, Tùng nhìn Lan khinh ghét
nhưng chưa kịp mở lời thì cô đã hằn học: "Đã quá muộn để anh phá đám, vì
chúng tôi đăng ký kết hôn rồi. Anh đá tôi, khinh tôi không xứng làm vợ
thiếu gia như anh phải không? Làm vợ anh đã là cái gì? Tôi còn làm mẹ
anh cơ". Tùng bảo, cô giỏi đấy, chài cả bố tôi để moi tiền. Lan cười
nhạt: "Anh là đàn ông nhưng cũng kém gì tôi, tiền của anh cũng từ túi
ông ấy thôi". Rồi cô đắc ý trở lại bên chồng chưa cưới.
Nhưng sự đắc ý của Lan không kéo dài lâu. Việc phải sống bên người
chồng già mình không yêu, cô đã lường trước và chấp nhận, nhưng điều cô
muốn là "dằn mặt" người tình cũ, khiến anh ta phải bẽ bàng ân hận, phải
biết giá trị của cô, thì không đạt được. Tùng chỉ thêm xem thường Lan và
càng tin rằng những điều xấu xa anh nghĩ về cô là đúng, và bỏ rơi cô là
quyết định sáng suốt nhất.
Những kiểu trả thù tình ngớ ngẩn
Lòng thù hận có thể khiến người ta làm những điều ngu xuẩn, mà hận tình
là dễ dẫn đến hành động ngớ ngẩn nhất. Con gái trong xóm của Minh,
chàng trai 23 tuổi, sống ở một huyện của Thái Bình, bảo nhau tránh xa
anh ra, kẻo lỡ yêu rồi đến một ngày tan đàn sẻ nghé, anh chàng lại đem
mình ra "tế sống" thì chết.
Chuyện là trước đây, Mình từng yêu Ngọc, cô gái sống cùng làng, nhưng
vì anh ghen tuông thái quá, hay nghi ngờ, kiểm soát người yêu nên cô
không chịu nổi, đòi chia tay. Nhờ thế thốt, vật nài xin lỗi, Minh đã
nhiều lần níu kéo thành công, nhưng rồi cuối cùng Ngọc cũng kiên quyết
dứt tình.
Năn nỉ, khóc lóc, dọa nạt, chửi mắng đòi tự tử..., mọi cách Minh áp
dụng đều càng khiến Ngọc không muốn nhìn thấy anh nữa. Và khi nghe nói
cô bắt đầu tìm hiểu người khác thì anh lồng lộn lên.
Sau những màn quấy rối vô ích, ănh đặt một vòng hoa trắng muốt có dải
băng ghi tên Ngọc rồi sáng tinh mơ đem dựng trước cổng nhà cô, khiến
hàng xóm đi qua giật mình hốt hoảng, tưởng cô xấu số qua đời. Đến khi
biết là không phải, nhiều bà già chửi um lên cái đứa đùa ác. Tưởng thế
thì Minh thôi, ai ngờ hôm sau anh ta còn mang cả bát hương chôn trước
cửa, đặt cả khung ảnh của Ngọc có viền đen.
Điên quá, mấy thanh niên trong họ của Ngọc đến tìm Minh, giã cho anh ta
một trận. Anh chàng lúc đầu còn nói cứng là chứng cứ đâu mà các cậu dám
đánh người, nhưng thấy lý luận của mình chẳng được để vào tai, đau quá
phải rối rít xin lỗi. Từ đó, Minh đi đến đâu là người ta nhổ nước bọt
đến đấy, đám con gái thì tránh như tránh hủi. Anh chàng đành phải bỏ quê
lên thành phố làm thuê.
Anh Công, 26 tuổi, sống ở Thanh Hóa, thì có chiêu trả thù độc hơn để
rửa mối hận bị bạn cắm sừng, khiến anh phải ly dị vợ để bảo toàn danh
dự. Vả lại, Công nghĩ anh phải làm cho gia đình ấy tan nát thì mới công
bằng, vì chẳng có lý do gì người vô tội như anh thì chịu cảnh lỡ dở, còn
thủ phạm phá hoại hạnh phúc người khác vẫn gia đình ấm êm.
Thế là Công tiếp cận vợ Trung - tên anh bạn đã thành kẻ thù đó -, lúc
đầu làm ra vẻ tình cờ, rồi nhân tiện tâm sự nỗi đau khổ khi cùng lúc
chịu đựng 2 sự phản bội: từ vợ và từ bạn. Đó cũng là nỗi đau của vợ
Trung, vì dù phải chấp nhận tha thứ cho chồng nhưng chị không quên nổi
chuyện mình bị lừa dối. Vì thế, hai người say sưa trút bầu tâm sự.
Sau đó, thỉnh thoảng Công lại chọn thời điểm thuận lợi để nhắn tin, gọi
điện cho vợ Trung để chia sẻ tâm tình, dần dần thành thân thiết. Công
bắt đầu buông lời tán tỉnh, bày tỏ nhớ thương. Tin tưởng vào sự chân
thành của Công, lại sẵn thất vọng và có phần oán chồng, người phụ nữ kia
dần trở nên mềm yếu, và ngã vào lòng Công, theo anh đi nhà nghỉ. Sau
mấy lần ngủ với vợ Trung, Công bắt đầu cố tình sơ hở để công khai chuyện
dan díu đó, cốt cho mọi người đều biết.
Khi Trung hùng hổ đến nhà Công hỏi tội, Công thản nhiên bảo: "Mày ngủ
với vợ tao thì tao ngủ với vợ mày, thế là hòa". Quá nhục nhã, vợ Trung
uống thuốc sâu tự tử, tuy không chết nhưng di chứng rất nặng. Lúc này
Công mới hối hận về lối trả thù độc ác của mình, nhưng đã muộn.
Có một lối trả thù vừa trẻ con vừa hẹn hạ nhưng lại được rất nhiều
chàng trai áp dụng khi bị người mình yêu cự tuyệt, đó là làm cho nàng
nếm mùi đắng cay, nhục nhã của người bị phụ tình. Đây là cách mà Dũng,
sinh viên năm thứ ba một trường đại học ở Hà Nội, áp dụng. Anh yêu mê
mệt Hương, cô bạn gái ở cùng ký túc xá, nhưng cưa miệt mài gần 2 năm
không đổ, nàng kiên quyết chỉ coi Dũng là bạn chứ không hơn.
Cay quá, phẫn quá, Dũng muốn "dạy cho nàng một bài học". Anh nhịn ăn
nhịn tiêu, bán bớt đồ đạc, lừa mẹ xin tiền, vay thêm của bạn... để thuê
một cậu đẹp trai dẻo mỏ cưa bằng được cô gái đó, chừng nào ngủ được với
cô là coi như có thể thanh lý hợp đồng. Được tiền mà lại có thêm một
cuộc phiêu lưu tình ái, anh chàng kia nhận lời và sau một thời gian khá
dài cũng đã chinh phục được người đẹp.
Đúng như thỏa thuận với Dũng, vừa ngủ được với nàng xong, anh ta phủi
tay ra đi, nhường sân khấu cho Dũng xuất hiện với những lời mỉa mai dành
cho người con gái mình không với tới, nhưng anh như bị tát vào mặt khi
cô bảo: "Cái thằng anh thuê ấy chỉ là đồ giẻ rách, đúng không? Nhưng tôi
thà ngủ với đồ giẻ rách ấy còn hơn yêu đứa hèn hạ ghê tởm như anh".
Người ta nói, có yêu lắm thì mới hận, mới thù, nhưng với những người
trả thù bằng trò bẩn thì đó chỉ là ngụy biện, bởi khi dùng những trò đó,
thực ra trong lòng họ không còn tình nữa, chỉ còn hận.